I.
2G
2G là viết tắt
của cụm từ second-generation, ở đây nhằm chỉ công nghệ điện thoại di động thế hệ
thứ hai hay nhiều tài liệu gọi là công nghệ truyền thông thế hệ hai.
Các mạng viễn
thông di động 2G bắt đầu được thương mại hóa trên tiêu chuẩn GSM ở Phần Lan bởi
Radiolinja (bây giờ đã sát nhập vào Elisa Oyj) vào năm 1991. Ba ưu điểm của các
mạng 2G so với thế hệ trước của nó là: 1. Các cuộc đàm thoại điện thoại được số
hóa; 2. Hệ thống 2G có nhiều hiệu quả đáng kể hơn trong việc cho phép nhiều hơn
các cấp độ thâm nhập điện thoại di động; 3. 2G giới thiệu các dịch vụ dữ liệu
cho điện thoại, đầu tiên là với các tin nhắn văn bản SMS.
Sau khi có 2G,
hệ thống di động trước đó là 1G trở thành dĩ vãng. Trong khi các tín hiệu radio
trên các mạng 1G là tương tự, tín hiệu radio trên các mạng 2G là số. Cả hai hệ
thống sử dụng tín hiệu số để kết nối đài phát sóng radio (nơi nhận (listen) các
thiết bị cầm tay) đến phần còn lại của hệ thống điện thoại.
Mạng 2G tuy đã
được thay thế bởi các công nghệ mới hơn như 2.5G, 2.75G, 3G, và 4G; tuy nhiên,
các mạng 2G vẫn còn được sử dụng trong nhiều nơi trên thế giới.